- Giang Hựu Thần, cậu … cậu ở đây làm gì thế? Tôi ngạc nhiên không nói nổi thành lời, sao Giang Hựu Thần lại xuất hiện ở đây, lẽ nào chú rể lãng mạn mà Ngọc Dĩnh ca tụng nãy giờ chính là cậu ấy.
- Mình được giao nhiệm vụ sóng đôi cùng cô dâu Thái Linh bước ra lễ đường mà, Giang Hựu Thần khẽ mỉm cười, có chuyện gì mà Thái Linh ngạc nhiên đến vậy, đưa tay cho mình nào.
- Ah, mình chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi, mình cứ ngỡ mọi người bỏ rơi mình rồi cơ, tôi lúng túng trả lời.
- Không có chuyện đó đâu, Giang Hựu Thần trấn an tôi, chúng ta cùng đi nào.
Chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau, không ai nói với ai một lời nào cả, nhưng dường như mỗi người đều đang theo đuổi những dòng suy nghĩ khác nhau. Lúc này tôi vẫn không thể nào tin được Hựu lại là người sẽ sánh bước cùng tôi đi suốt cuộc đời. Quả thật, tôi rất thích Hựu, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có ngày tôi và Hựu sẽ nên vợ nên chồng, tâm trạng của một cô dâu sắp làm lễ cưới liệu có giống tôi không, tại sao đi bên Hựu tôi lại không có cái cảm giác hồi hộp, sung sướng và hạnh phúc như tôi vẫn tưởng tượng lúc bé, chuyện này là sao? Còn Hựu nữa, cậu ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ, thái độ của cậu ấy không giống ngày thường chút nào, cũng không giống tâm trạng của một người sắp làm đám cưới, Hựu điềm tĩnh và thanh thản đến lạ lùng, chẳng lẽ mơ và thực cách nhiều đến thế sao. Tôi khẽ liếc mắt nhìn Hựu, hôm nay cậu ấy trông thật lịch lãm, bộ lễ phục màu đen, chiếc khăn màu đỏ được gấp khéo léo cài bên ngực áo, quả thật dù nhìn dưới góc độ nào Hựu vẫn luôn toả sáng, xứng đáng là đệ nhất hoàng tử của trường British.
- Thái Linh làm gì mà nhìn mình chăm chú thế, cậu hồi hộp lắm phải không?
- Hựu đột ngột hỏi làm tôi lúng túng quá, việc tôi lén nhìn cậu ấy đã bị phát giác rồi sao, Thái Linh ơi là Thái Linh sao mà mày hậu đậu vậy cơ chứ, biết trả lời sao đây. Mình … mình chỉ đang suy nghĩ một chút thôi, không biết đám cưới sẽ diễn ra như thế nào nhỉ.
- Đấy là tâm trạng thường thấy của các cô dâu mà Thái Linh đừng suy nghĩ nhiều quá, đám cưới sẽ rất tuyệt vời, cậu nhìn xem mọi người đã chuẩn bị những gì cho đám cưới của cậu này.
Tôi đang mơ sao, khung cảnh trước mắt tôi thật thần tiên và nên thơ. Đó là một khuôn viên sang trọng, sắc xanh bao trùm không gian, những rặng cây xanh um tùm, cao vút, khẽ rung rinh trong gió, phát ra tiếng xào xạc êm tai. Dường như có trăm ngàn thiên thần bé nhỏ đang nhảy nhót khắp kẽ lá, cất tiếng ca du dương. Mùi thơm dìu dịu của những bông hoa tươi nở rộ thu hút những chú ong cần mẫn đến hút mật. Những cánh bướm nhiều màu chấp chới trước gió, chuẩn bị đón một ngày đại lễ quan trọng. Đám cưới của tôi được cử hành ở trung tâm của hoa viên, tại đây ghế trắng được bày thành 2 dãy, ở giữa là một lối đi trải cánh hoa hồng dẫn đến một cái tháp nhỏ để thắp nến. Các nghi lễ đều tiến hành trước cái tháp này, bên cạnh tháp có một nhạc công đang say sưa chơi đàn piano. Tôi và Hựu bước đi trong tiễng vỗ tay và chúc tụng của mọi người, bản nhạc Wedding March vang lên báo hiệu giờ cử hành hôn lễ sắp bắt đầu. Khi tôi bước chân lên con đường trải dài hoa hồng để tiến về nơi làm lễ thì Hựu đột ngột buông tay tôi ra, cậu ấy mỉm cười nhìn tôi trìu mến và nói:
- Thật tiếc, mặc dù mình rất muốn được cùng Thái Linh đi đến hết con đường nhưng nhiệm vụ của mình đến đây là hết rồi. Thái Linh hãy tự mình đi hết con đường này để đến với chàng hoàng tử của mình đó, cậu ấy đang đợi Thái Linh ở phía trước đó. Hãy tự tin bước tiếp đi nào. Dù thế nào mình cũng luôn ủng hộ và cầu chúc cho Thái Linh được hạnh phúc. Hôm nay cậu đẹp lắm Tiểu Linh ah.
- Hựu vừa nói gì vậy, cậu ấy không phải là người sắp làm đám cưới với tôi sao, chuyện gì đang diễn ra vậy, chú rể của tôi là ai, sao cứ phải bí mật như thế cơ chứ. Tôi chầm chậm bước từng bước trên con đường hoa hồng, ở phía cuối con đường có một chàng trai mặc bộ vest tuxedo màu trắng tay cầm bó hoa cưới đứng quay lưng lại, đó mới đích thực là người mà tôi sẽ lấy làm chồng sao. Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi bước thật nhanh về phía chàng trai đó, tôi đang đi rất thoải mái thì đột nhiên chân bị vấp, đôi giày cao gót đã làm hại tôi rồi, tôi chới với, tay luống cuống huơ loạn xạ trong không trung, cả người đổ sầm xuống như một cây gỗ mục. Thân hình nghiêng thùng đổ gánh của tôi đè dẹp lẹp những luống hoa hồng vô tội bên dưới, thật là chua xót, có ai trong ngày cưới lại có một cú ngã để đời trước mặt đông đủ quan khách như tôi vậy không. Huhu. Khi tôi đang khó nhọc bò dậy thì một bàn tay rắn rỏi đưa ra trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, đó là chàng trai trong bộ vest tuxedo màu trắng người mà tôi sắp lấy làm chồng. Mái tóc nâu dài tung bay trong gió, chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, hình ảnh này rất quen, mắt tôi hoa lên, đầu óc chưa hết quay cuồng sau cú ngã chỏng gọng, đó là ai vậy nhỉ ?