Tổng số bài gửi : 599 $$$ : 746 Date of Birth : 06/12/1997
Tiêu đề: Cặp đôi xui xẻo Sat Mar 17, 2012 4:48 pm
CẶP ĐÔI XUI XẺO
Tác giả: Trạm Lượng
Dịch: Mon
Nguồn: Meoconlunar
Độ dài: mở đầu + 9 chương + phần cuối
Thể loại: Hiện đại, hài, oan gia xui xẻo
……………………………………………………….
Giới thiệu:
Đúng vậy, hắn và cô thật sự là “bạn cùng chung hoạn nạn”, tình cảm không ai sánh được!
Có điều, khi bất cứ ai hỏi hai người bọn họ quen nhau như thế nào thì hắn và cô cũng rất ăn ý… thà
chết chứ không cung khai!
Đùa cái gì chứ, muốn bọn họ thành thật thừa nhận, nói hắn và cô là vì duyên “chó” mà kết bạn sao?
Là vì “chó rượt” nên bị ép thành một cặp… vậy mặt mũi của bọn họ biết để vào đâu chứ!
Cho nên đương nhiên hắn và cô phải tay nắm tay, lòng bảo lòng cùng nhau giữ vững bí mật!
Nhưng khi nụ hôn đầu tiên của cô bị hắn cường đoạt đi, vậy mà hắn lại hoàn toàn không nói sorry với cô.
Còn dám khăng khăng nói đó chẳng qua là dán “Salonpas” mà thôi, bảo cô đừng so đo như vậy.
Cái này, cái này… mà còn có thể nhịn được thì không gì không thể nhịn nữa. Cô quyết định chiến tranh
lạnh với hắn, xem xem ai lợi hại hơn?
Nhưng khi hắn bị cô chỉnh thảm, số xui phát huy công lực, trở thành đệ tử của thần xui xẻo thật sự thì…
Cô lại không nỡ hơn bất cứ ai, nhịn không được mà muốn dịu dàng với hắn một chút.
Cái này… chẳng lẽ là tình yêu?!
Nghĩ như vậy, hai “đại biểu xui xẻo” lập tức quyết định dắt tay nhau đi về phía con đường hạnh phúc
thênh thang.
Có điều… xui xẻo sẽ không di truyền mới đúng chứ!
…………………………………………................mn cùng coi nèo............................................................
Mở đầu :
Hắn nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn hắn được nữa!
Nếu hắn tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực
tế cũng không có ai muốn giành chức đệ nhất này!
-“Thế nào?” Hoả nhãn kim tinh[1] trừng trừng ông thầy bói mù đang không ngừng sờ soạng bàn tay
mình, cũng không biết là thật sự đang sờ xương cốt hay là ăn đậu hủ của hắn, chàng trai đã sắp không
còn tính nhẫn nại nữa.
Đáng ghét! Chắc chắn là hắn xui đến nỗi não ngâm vào nước rồi nên mới có thể thực sự đi tin mấy lời
đồn, chạy tới cho ông già mù – nghe nói là thần toán[2] này xem số, muốn biết rốt cuộc là mình xui
bẩm sinh hay là ý trời khó tránh?
Sờ sờ soạng soạng cả buổi trời, rốt cuộc ông thầy bói mù cũng gật gù đắc ý (vì đã coi ra), lại than ngắn
thở dài. “Xui thật! Xui thật! Cả đời này chưa từng thấy người xui xẻo một cách kỳ lạ đến thế…”
Trong cái xui có tài lộc, trong tài lộc có cái xui. Hiếm thấy, thật hiếm thấy!
Bị những lời vừa mở miệng ra là một tràng lời xui ý xẻo này chọc giận, chàng trai nhịn không được mà
gầm lên giận dữ. “Hứ! Cái gì gọi là ‘cả đời này chưa từng thấy’? Người mù còn có thể nhìn thấy người ta
sao? Căn bản chính là giả danh lừa bịp!”
Con mẹ nó! Cư nhiên xui đến mức ngay cả đi coi bói cũng có thể gặp phải kẻ lừa bịp, trên đời này còn
có người xúi quẩy như hắn sao?
-“Mẹ nó! Cái gì mà thần toán? Thần toán cái con khỉ! Mình là thằng ngu nên mới có thể chạy tới cho một
cái lão mù đùa giỡn…” Tức giận đến nỗi xé cả bảng hiệu, đồng thời với việc trở mặt rời đi, miệng chàng
trai còn đang căm phẫn không thôi mà lải nhải.
-“Sao người mù lại không có thể thấy được người chứ? Ta mắt mù nhưng lòng sáng a!” Bất đắc dĩ mà
giải thích, ngặt nỗi khách đã tức giận bỏ đi, ông thầy bói mù chỉ có thể phí công gọi theo, lại rung đùi
đắc ý. “Gần đây những người trẻ tuổi thật không có tính nhẫn nại, ta còn chưa có nói xong mà… Thôi
vậy, có tiền thu trước là tốt rồi.”
………………………..
Cô nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn cô được nữa!
Nếu cô tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế
cũng không có ai muốn giành chức đệ nhất này!
-“Thế nào?” Đôi mắt trong veo nhìn ông thấy bói mù đang cầm lấy tay mình sờ sờ nắn nắn, cô gái bi ai
truy hỏi.
Ôi… Nhất định là cô xui đến nỗi bị xe đụng hư não rồi nên mới có thể coi ngựa chết thành ngựa sống
mà chạy tới cho ông thầy bói mù – nghe nói là rất linh này tính xem vận xui của mình có thể có ngày
chấm dứt không?
Đã từng có kinh nghiệm bị xé bảng hiệu, ông thầy bói mù im lặng thật lâu, lúc này mới thật cẩn thận mà
tìm từ, cuối cùng chỉ dùng một chữ để kết luận: “Xui!”
-“Ông không thể an ủi tôi một chút sao? Thầy bói không phải là một dạng bác sĩ tâm lí khác sao? Ông
có đạo đức nghề nghiệp hay không chứ?”. Bị một từ “xui” đập vào làm cả người bị thương, lại nhớ đến
cuộc sống liên tiếp xúi quẩy từ nhỏ đến lớn, cô gái không nén được mà bi phẫn mà lên án, lại thương
tâm mà khóc òa. “Hu hu… dù sao tôi cũng đã định trước là phải làm người xui xẻo rồi…”
Không nói gì mà nhìn theo người khách vừa khóc vừa bỏ đi, muốn ngăn cũng ngăn không kịp, ông thầy
bói mù chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngửa mặt lên trời than: “Ta còn chưa nói xong mà, cô xui thì có xui,
nhưng trong cái xui có chồng che chở… Ai~ya! Gần đây, những người trẻ tuổi đều không chịu nghe cho
hết câu sao chứ?”
------------------------------------- --------------------------------------- [1] Hỏa nhãn kim tinh: mắt của Tôn Ngộ Không sau khi bị nung trong lò bát quái, ý chỉ đôi mắt rực lửa.
[2] Thần toán: bói toán như thần
Xem chữ ký của tiểu nhi yến 206
tiểu nhi yến 206
B-Class Student
Tổng số bài gửi : 599 $$$ : 746 Date of Birth : 06/12/1997
Tiêu đề: Re: Cặp đôi xui xẻo Sat Mar 17, 2012 5:12 pm
Chap 1:
Bộp!
Khi trên đầu đột nhiên bị sự âm ấm cùng tiếng động nho nhỏ đồng thời tập kích thì động tác
chuẩn bị bung dù của của cô gái có khuôn mặt trắng trẻo, dung mạo xinh xắn, tuổi chừng đôi
mươi lập tức cứng đờ, theo sau đó là vẻ mặt không biết nên nói là khóc không ra nước mắt
hay là tuyệt vọng rồi thu dù lại, từ trong túi xách bên người lấy ra một tờ khăn giấy.
Cô – Giang Dục Phương, từ nhỏ đến lớn đã gặp chuyện xui xẻo hơn ngàn lần, bị phân chim
tấn công càng là chuyện hai ba ngày thì gặp phải, sớm đã quen rồi… Thật là sớm đã quen
rồi…
-“Quen cái con khỉ!” Phẫn nộ mà thốt ra lời thô tục, cô ra sức dùng khăn giấy lau chùi đầu
mình, tức đến nỗi muốn khóc lên, không kìm được mà chỉ lên trời mắng lớn: “Rốt cuộc là kiếp
trước tôi đã giết người hay là phóng hỏa mà ông dùng cách nay đến trừng phạt tôi, khiến cho
tôi xui từ nhỏ đến lớn, phải trải qua cuộc sống xúi quẩy như thế chứ? Ông nói đi, nói đi chứ!
Có ngon thì ông nói cho tôi nghe đi…”
Cực kỳ bi phẫn mà điên cuồng hét lớn, cô thật không hiểu nổi rốt cuộc thì cô có số mệnh gì,
tại sao có thể xui một cách triệt để như thế?
Từ nhỏ đến lớn, trong phạm vi 50 cm xung quanh cô chính là địa giới của sự xui xẻo. Bất kể
là cô đi đến đâu, các loại xui xẻo kỳ lạ vẫn luôn tìm đến cô. Cho dù là đi giữa một đám người
thì chiếc xe lạc tay lái bên đường vẫn chỉ đụng trúng mình cô. Rốt cuộc đây là số mệnh gì
chứ?
Số gì chứ?! (số con quạ đó chị! ^.^)
Căm hận mà lau phân chim tên đầu, cô oán thán mà lẩm bẩm mắng: “Mới thấy chim xuất
hiện là mình đã vội vã bung dù ngăn ngừa, không ngờ vẫn chậm một bước… Thật đáng ghét
mà!”
Vẻ mặt chán ghét mà nhìn thứ xanh xanh xám xám trên khăn giấy, mặc dù biết là đã lau
sạch rồi nhưng cứ nghĩ đến trên đầu từng bị phân chim “chiếm cứ” thì cô liền ghê tởm đến
nỗi lập tức muốn tìm một nhà vệ sinh để chùi rửa sạch sẽ cái nơi bị “ô nhiễm” này.
Trong đầu vừa suy nghĩ thì tầm mắt đã nhìn thấy một nhà vệ sinh công cộng trong một công
viên nhỏ cách đó không xa. Cô lập tức vội vàng phóng như bay về phía bồn rửa tay bên ngoài
nhà vệ sinh.
Thế nhưng trời có gió mưa thất thường, người có phúc họa trong sớm tối! Ngay trong giây
phút đang muốn hoan hô vì đã đến được bồn rửa tay thì bỗng nhiên cô cảm thấy có chút
không ổn, cảm giác dưới chân hình như hơi là lạ…
-“Grừ…”
Tiếng gầm gừ trầm thấp mang theo vẻ thù địch hung ác vang lên từ dưới bồn rửa tay khiến
cho trái tim của Giang Dục Phương cảm thấy rét run, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh…
Không… không thể nào! Thật sự là xui đến thế sao? Thế nhưng nếu dùng “chiến tích vĩ đại”
của cô trước kia mà nói thì quả thật rất có khả năng sẽ xui thế này…
Trong tiếng gầm gừ kia, cô khiếp đảm mà cúi đầu, quả nhiên ập vào tầm mắt cô là một con
chó hoang hung ác đang nhe răng trừng mắt, lộ ra răng nhanh sắc nhọn.
Cô lập tức cố gắng cười gượng mà nhanh chóng thu hồi bàn chân đang giẫm lên cái đuôi của
anh chó đen kia…
-“Chuyện này… tao không cố ý, thật sự là không cố ý…” Cô rặn ra nét mặt tươi cười đền tội,
hy vọng người anh em này có thể hiểu được thành ý của cô.
-“Gâu gâu gâu…” Rất hiển nhiên là anh chàng chó đen này không hiểu thành ý của cô, há cái
miệng chó thật to mà quyết tâm báo thù.
-“Woa… tao thật sự không cố ý mà…” Tiếng hét sợ hãi vang lên, cố gắng né tránh cái miệng
chó hung ác, cô lật đật xoay người bỏ chạy.
-“Gâu gâu gâu…”
-“Á, cứu mạng…”
Trong chốc lát đã thấy diễn ra cuộc chiến truy đuổi cực kỳ nguy hiểm giữa người và chó,
Giang Dục Phương sợ đến nỗi dùng tốc độ thi chạy 100 mét mà chạy điên cuồng, nghe thấy
tiếng chó sủa hung hăng kia đuổi theo không bỏ, cô thất sắc mà kêu lên thảm thiết thê lương
trên đường.
-“Gâu gâu gâu…”
-“Đừng đuổi nữa mà, tao không cố ý đâu… Ai đến giúp tôi ngăn con chó này lại với…” Chạy
điên cuồng trối chết nhưng không quên cầu cứu, chỉ mong có người ra làm anh hùng cứu mỹ
nhân.
Ngặt nỗi không biết là do cô không đủ đẹp, anh hùng không chịu ra cứu giúp hay là cô thực
sự xui đến tận mạng mà dọc đường cư nhiên không có một mống người xuất hiện!
Nghe thấy tiếng sủa hung ác của con chó ngày càng gần, ngay khi cô tuyệt vọng cho rằng
trên tiêu đề của tờ báo ngày mai sắp xuất hiện dòng chữ làm chấn động “Lại có chó hoang
cắn người, một cô gái chết thảm” thì phía trước đột nhiên xuất hiện một dáng người cao cao
đang chậm rãi bước qua…
-“Anh ơi, cứu tôi với…” Lựa chọn giữa việc bị mất mặt và rơi vào miệng chó, cô tình nguyện
mất mặt cũng không muốn gặp phải đau đớn da thịt, lập tức khản giọng kêu cứu, đồng thời
chân cũng nhanh chóng chạy về phía chàng trai cao cao kia.
Ai ngờ khi người kia nghe thấy tiếng kêu cứu thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn thấy con chó
hoang đang điên cuồng đuổi theo sau lưng cô gái thì mặt lập tức biến sắc, cũng không ngó
ngàng lại mà quay đầu chạy như điên....( anh zai này chẳng phong độ j hết á )
Thế này là thế nào? Cô xui đến mức khó khăn lắm mới gặp được một tấm chắn, nhưng thật
ra lại là một thanh củi mục vừa chạm vào đã gãy sao?
Giang Dục Phương vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, theo sát sau lưng hắn mà lên án. “Ê… nhìn thấy
con gái yếu đuối bị chó rượt, không những không thể hiện phong độ của đàn ông mà còn
quay đầu bỏ chạy, anh có phải là đàn ông không?”
-“Ai nói là đàn ông thì không được chạy? Chẳng lẽ chó sẽ không cắn đàn ông hay sao?” Trình
Khải – tên đàn ông dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn nhưng hiện giờ sắc mặt xanh
mét vừa chạy trối chết vừa không quên phản bác. Hắn liếc nhìn cô gái đã chạy tới bên cạnh
mình kia một cái, trong lòng cực kỳ căm hận.
Gì chứ! Ngay cả đi đường cũng không dưng mà liên lụy, tự nhiên bị chó rượt, hắn thực sự xui
đến thế sao?
-“Là đàn ông thì nên anh dũng mà đuổi chó chứ!” Giang Dục Phương kêu lên thảm thiết, chạy
đến nỗi muốn hụt hơi rồi.
-“Chống cái con khỉ! Cô không biết là từ nhỏ tới lớn, tôi hận nhất, cũng sợ nhất là chó sao
chứ?” Trình Khải cũng không quên rống lên đáp trả.
Mẹ nó! Từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ, số lần bị chó cắn đã không đếm hết trên đầu ngón tay
được. Hôm nay thấy chó như thấy quỷ, chạy còn không kịp nói chi là chống lại nó chứ!
-“Anh à, làm sao tôi biết chứ? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà…” Giang Dục
Phương chỉ có thể kêu gào, thế nào cũng không ngờ được là mình lại xui đến mức gặp phải
một người sợ chó, trái tim cũng thấy lạnh căm.
Đồng thời với việc chạy trối chết, nàng cũng nhịn không được, khóc không ra nước mắt mà
hét lên: “Bị chó rượt mà không gặp được anh hùng cứu mỹ nhân thì thôi đi, lại còn gặp phải
một tên đàn ông không dùng được. Trên đời này còn có người xui xẻo hơn tôi sao chứ…”
Hu hu… mẹ ơi, rốt cuộc thì mẹ sinh ra một đứa con gái có số mệnh gì thế này?
Không dùng được? Cư nhiên dám nói hắn không dùng được?
Trình Khải hơi tức giận, cũng hét ra tất cả mọi uất ức trong lòng: “Tôi mới xui đây nè! Đi
đường mà vô dưng vô cớ bị cuốn vào cuộc chiến giữa người và chó, đây là lỗi của tôi sao
chứ?”
Cho dù hắn có xúi quẩy thì cũng không đến nước này chứ!
-“Gâu gâu gâu…”
Ngay khi hai người vừa chạy trối chết vừa không quên đấu võ mồm cùng châm biếm nhau thì
tiếng sủa của người anh em không ngừng đuổi theo kia đã dần dần đuổi đến, có lẽ không bao
lâu nữa trong hai người sẽ có một người gặp phải tai ương…
Thật kỳ lạ, có một loại ăn ý lạ thường khiến cho đôi nam nữ đang không ngừng chạy kia đồng
thời nhìn nhau một cái. Giang Dục Phương thở hổn hển mà mở miệng cười thảm trước…
-“Tôi… tôi không chạy nổi nữa rồi…”
-“Cô… cô bằng lòng hy sinh bản thân , anh dũng quên mình sao?” Thở hổn hển, Trình Khải
vội vàng hỏi.
-“Anh có lương tâm không chứ? Những lời này anh lại không biết xấu hổ mà đi hỏi con gái
sao? Là đàn ông thì nên có phong độ của đàn ông, chủ động dũng cảm hy sinh chứ!” Giang
Dục Phương căm phẫn tố cáo, không dám tin là hắn lại có mặt mũi mà yêu cầu con gái hy
sinh quên mình.
-“Chó là do cô dẫn tới, tại sao lại bắt tôi hy sinh? Tôi là bên thứ ba vô tội có được không?”
Thét ra những oán hận vì tự dưng bị chó rượt, Trình Khải tràn đầy bất bình.
Gần đây phụ nữ thật kỳ lạ, luôn rêu rào là phải nam nữ bình đẳng, nhưng chỉ cần có chuyện
nguy nan gì là lại mang “phong độ đàn ông” ra mà đẩy đàn ông đi chịu chết, có lí không chứ!
Bị bực tức làm nghẹn họng, Giang Dục Phương không lời nào để đáp lại. Cứ liên tục chạy
đường trường như thế, quả thự thể lực của cô cũng đã cạn sạch, cũng không chạy nổi nữa,
bước chân đang chạy cũng đành phải chậm lại…
-“Gâu gâu gâu…” Con chó đen đuổi theo tới cùng thấy “con mồi” đã chậm lại, sắp có thể báo
được “thù giẫm đuôi” thì chạy càng nhanh, sủa cũng càng hung hăng…
Hu hu… Thôi đi! Chân của cô đã không chạy nổi nữa, nếu thực sự bị cắn thì cũng chỉ có thể
cam chịu, ai bảo cô xui bẩm sinh!
Chạy đến nỗi hụt hơi, Giang Dục Phương đã cam chịu rồi, đang lúc tốc độ dần dần chậm lại,
cô vô thức nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh….
Hả? Tại sao tốc độ của cô chậm lại thì tốc độ của tên đàn ông “không dùng được” bên cạnh
này cũng chậm theo chứ?
Dường như cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của cô, Trình khải bĩu môi nói thầm: “Cũng
không phải là tôi không có phong độ đàn ông.”
Muốn hắn bỏ lại một cô gái mà chạy một mình, những chuyện thế này hắn không làm được.
-“Cho… cho nên?” Cô thở dốc mà hỏi.
-“Cùng nhau chống địch!” vẻ mặt kiên định, Trình Khải tự thấy mình thế này cũng rất nghĩa
khí rồi.
Nghĩ lại, nếu cả hai cùng đối mặt với chó dữ, với vận xui cực kỳ của hắn trước đây, chắc chắn
người bị chó tấn công sẽ là hắn. Ngiêm túc mà nói, cũng có thể coi là một lại hy sinh thân
mình, thật là một phen bi tráng.
Vốn đã tuyệt vọng, không ngờ hắn lại bằng lòng cùng chung hoạn nạn với cô, ở lại giúp cô
chống lại “giặc dữ”, Giang Dục Phương nào có lí do từ chối, lập tức cảm động đến rơi nước
mắt mà gật đầu, chỉ còn thiếu chút nữa là nhào tới hiến một nụ hôn, biểu thị lòng biết ơn vô
hạn của cô.
Ô hô… mặc dù người này có chút không dùng được, nhưng vẫn có nghĩa khí!
-“Như vậy…” Dùng ánh mắt đạt thành ký kết ngầm với cô, Trình Khải hít sâu một hơi, hét lớn
lên: “Một, hai, ba, dừng!”
Ngay khi chữ “dừng” thốt ra, quả nhiên hai con người đang bị chó rượt kia rất có nghĩa khí
mà đồng thời “thắng lại”, cùng xoay người, cố gắng trợn mắt thật to, định dùng ánh mắt sắc
bén kia đến đánh lui kẻ địch.
Bị sự thay đổi thình lình của hai con người đang chạy trối chết, không có chút khí thế kia làm
cho sửng sốt, hơn nữa tiếng hét to kia của Trình Khải cũng đã làm cho con chó đen đang
đuổi theo rất hăng kia cũng bất giác dừng lại theo, đứng cứng ngắc cách hai người năm
bước, nhe răng trợn mắt mà sủa điên cuồng…
-“Gâu gâu gâu…”
-“Nhanh lên! Khí thế của nó bị chúng ta đè xuống rồi, mau lấy ánh mắt hung ác nhất mà
trừng nó, để cho nó biết chúng ta cũng không dễ chọc!” Thấy khí thế của con chó hoang có
dấu hiệu bị đè ép, Trình khải lập tức căng mày trợn mắt mà cố gắng rặn ra vẻ mặt hung
hăng nhất để trừng con chó, đồng thời cũng không quên chỉ thị cô gái bên cạnh.
-“Tôi, tôi đang cố đây!” Giang Dục Phương lắp bắp nói, cũng muốn làm ra vẻ hung dữ mắt
ngang mày ngược lắm, thế nhưng trên gương mặt trắng nõn kia đều là vẻ kinh hoàng, quả
thực không có sức thuyết phục.
Cứ như thế, bầu không khí giữa hai người một chó căng thẳng trừng nhau hết 10 phút, ngay
khi hai con người – tinh anh của vạn vật kia – cho rằng không dọa nổi một con chó, trong
lòng bất an mà đang định bỏ chạy lần nữa thì rất thần kỳ, người anh em kia bỗng nhiên gầm
gừ một tiếng rồi cụp đuôi, quay đầu nhanh chóng chạy đi.
Quả thực không dám tin vào vận may của mình, mắt thấy anh chó đen kia chạy không thấy
tăm hơi xong thì đôi nam nữ bị rượt đến nỗi rất chật vật kia rốt cuộc cũng hết hơi mà ngã
ngồi xuống thềm đá bên đường.
-“Được, được cứu rồi!” Giang Dục Phương kích động đến nỗi thiếu chút nữa là trào nước mắt.
Ô hô… không ngờ rằng trong cuộc đời xui xẻo của cô lại xuất hiện vận may hiếm có như vậy.
Thật là cảm động quá!
-“Không thể tin được!” Thở hổn hển một hơi, Trình Khải cũng cảm thấy thật kỳ diệu.
Dựa vào kinh nghiệm xúi quẩy dồi dào của hắn, chỉ cần là bị chó rượt, bình thường cuối cũng
không tránh khỏi ôm thương tích mà vào bệnh viện, không ngờ rằng lần này lại để hắn tránh
trước một kiếp, chẳng lẽ là sắp đổi vận rồi sao?
Mỗi người một câu mà đối thoại làm cho hai người rất ăn ý mà quay đầu nhìn trộm đối
phương. Vốn chỉ lo chạy trốn, hoàn toàn không kịp trông xem diện mạo của người kia, cuối
cùng bây giờ cũng có thời gian mà nhìn cho tử tế rồi.
Diện mạo anh tuấn, mặt mũi đàng hoàng, thân hình cao lớn, mặc dù bị chó đuổi có chút chật
vật nhưng không thể phủ nhận anh ta là một chàng đẹp trai đúng nghĩa!
Thầm đánh giá, Giang Dục Phương không nén được mà thở dài… Haiz! Tại sao dưới tình
huống cô bị phân chim tập kích, sau đó là bị chó rượt rất bi thảm mới gặp được trai đẹp chứ!
Cái này làm cho cô hoàn toàn không có hứng thú “gặp gỡ” chút nào.
Mắt hạnh mày ngài, gương mặt thanh tú, da trắng má hồng, thân hình thon thả, mặc dù hiện
nay vẫn có vẻ hoảng sợ chưa yên nhưng không thể không thừa nhận cô ấy trống rất khá!
Đồng thời âm thầm đánh giá, Trình Khải cũng thở dài một hơi… Haiz! Người đẹp trước mặt,
bộ dáng sợ chó của mình lại bày ra không sót chút nào, hoàn toàn là không có chí khí, thật
mất mặt.
Hai tiếng thở dài không hẹn mà cùng vang lên, sau đó lại rất ăn ý mà nhìn nhau, bốn con mắt
đều có vẻ rất nghi hoặc…
Anh ta đang than thở cái gì?
Cô ta đang than thở cái gì?
-“Ừhm…” Bốn mắt nhìn nhau, Giang Dục Phương hơi xấu hổ, nghĩ thầm rằng dù anh ta có
chút vô dụng, nhưng dù sao cũng rất nghĩa khí khi cùng cô “đồng tâm chống địch”, hẳn là
nên nói tiếng cảm ơn.
Nghĩ như vậy, cô đang muốn mở miệng nói cảm ơn thì khóe mắt lại quét thấy trên bầu trời
cách đó không xa có một con chim bồ câu đang bay nhanh về phía mình. Cô cả kinh, theo
phản xạ mà quơ lấy cây dù chuẩn bị “phòng địch”. Nào ngờ còn chưa kịp bung lên thì con
chim bồ câu kia đã xẹt qua đầu với tốc độ sấm sét…
-“Ủa?” Phân chim đâu? Không có “phần thưởng” như trong dự kiến, Giang Dục Phương không
ngừng khiếp sợ, không dám tin vào vận may của mình.
Ô hô…Cô sắp đổi vận rồi sao? Đây là lần đầu tiên chim bay qua đầu cô mà không thả bom
tạc đạn. Thật là cảm động quá!
Bên cạnh, Trình Khải cũng bị động tác kỳ lạ bất ngờ của cô làm cho ngẩn ra, vô thức mà
ngẩng đầu nhìn trời xanh… Không có mưa, cũng không có mặt trời, là một bầu trời đầy mây,
mát mẻ hợp lòng người, cô ta bung dù lên làm gì?
Dường như nhận ra nghi vấn của hắn, Giang Dục Phương lại không có mặt mũi nào mà nói
chuyện xui “hễ là chim bay qua là để lại dấu vết”, lập tức cuống quýt gập dù lại, xấu hổ mà
đỏ mặt: “Cảm, cảm ơn anh đã rất nghĩa khí mà giúp tôi ngăn con chó lại. Tôi… tôi còn có
việc nên đi trước một bước đây!”
Vừa dứt lời thì lập tức xoay người, cực kỳ ngượng ngùng mà nhanh chóng chạy mất tăm mất
tích.
Ai~ya… Số mệnh xui xẻo này bảo cô làm sao giải thích với một người lạ đây chứ? Hãy cứ để
cô ôm tâm trạng bi phẫn này mà chạy về phương xa đi…
Mờ mịt mà nhìn bóng dáng của cô chạy càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy
đâu, Trình Khải chỉ có thể nhún vai, trong lòng có chút may mắn, lại có chút nổi da gà…
Lần đầu tiên bị chó rượt mà lại không bị cắn, vận may hiếm có này thật khiến hắn không kìm
được mà sợ đến run người!
-“Vận xui kỳ lạ của cậu, với tư cách là bạn thân, mình đã không có lời nào để nói!” Trong
quán cà phê, nhìn bạn thân nổi danh là xui xẻo với đầu tóc còn ẩm ướt vì mới gội không lâu,
Tôn Mạn Mạn – cô gái có mái tóc xoăn gợn sóng, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, tuy đã cố
gắng nín cười nhưng đôi môi đỏ vẫn luôn cong lên lại để lộ cảm xúc chân thật của chủ nhân.
Ha ha, vừa rồi, dưới tình huống đợi rất lâu mà không thấy người thì cô đã đoán chắc chắn là
bạn thân lại gặp phải chuyện xui khó lường rồi. Sự thật chứng minh dự cảm của cô không sai
chút nào.
-“Ê, cậu không thể có chút lòng đồng cảm sao chứ?” Bi phẫn mà kháng nghị, oán hận tràn
đầy của Giang Dục Phương chỉ có thể trút vào đĩa cơm trước mặt.
-“Mình bị phân chim tấn công, sau đó lại bị chó rượt, thê thảm đến thế này, cậu không an ủi
thì thôi đi, giờ còn đến chế giễu mình, có phải là bạn không chứ?” Hu hu… đáng ghét! Tại sao
bạn bè người thân bên cạnh cô đều là loại người không có lương tâm vậy chứ?
Cô đúng là số khổ mà!
-“Xui lần thứ nhất, người ngoài sẽ có sự thông cảm vô hạn. Xui lần thứ hai, ít nhiều sẽ sẽ
đến an ủi. Thế nhưng nếu như xui xẻo đã trở thành một điều hết sức bình thường trong cuộc
sống hàng ngày thì trừ việc khiến người ta thấy buồn cười ra, thật sự là rất khó nảy sinh cảm
xúc gì khác nữa!” Cuối cùng Tôn Mạn Mạn cũng cười phì ra.
Ha ha, cô thật sự không hiểu sao trên đời này lại có người kỳ lạ như bạn mình cơ chứ, mỗi
ngày đều sẽ xảy ra chuyện xui khiến người ta dở khóc dở cười.
Bị sự bực tức làm nghẹn lại, Giang Dục Phương đau khổ đến nỗi hoàn toàn không biết nói gì
để phản bác.
Hu hu… Một bình luận thật độc ác, nhưng lại hoàn toàn đúng đắn!
Nhìn cô chán nản đến nỗi chỉ có thể vùi đầu vào ăn để trút hận, Tôn Mạn Mạn không khỏi
cảm thấy tức cười, không chút thành ý mà đi an ủi cô: “Thật ra cuộc sống của cậu cũng rất
thú vị, mỗi ngày đều có những chuyện mới mẻ!”
Căm giận mà phóng ra ánh mắt khinh thường, Giang Dục Phương oán hận uy hiếp: “Vậy nói
thêm vài câu châm chọc nữa cũng không sao, cẩn thận mình call cho em trai mình…”
-“Ê!” Còn chưa đợi cô nói xong, mặt Tôn Mạn Mạn đã biến sắc, trong nháy mắt đã mất đi vẻ
quyến rũ tuyệt vời kia, tức muốn chết mà kêu lên: “Giang Dục Phương, cậu có phải là bạn bè
không chứ?”
Đáng ghét, rõ ràng biết cô trốn tên “Quái già” kia như trốn quỷ, cư nhiên còn lấy ra uy hiếp
cô, thật là quá đáng mà!
-“Hình như câu nói đó mình vừa hỏi xong!” Cười nhạt một cái, Giang Dục Phương cũng không
phải là kẻ dễ ức hiếp, cũng có cách đánh trả lại bạn mình.
-“Được rồi, chúng ta đều tự lui binh!” Ném ra lệnh đình chiến, Tôn Mạn mạn quyết định kẻ
thức thời mới là trang tuấn kiệt, không muốn gây khó dễ cho bản thân.
Nghe vậy, Giang Dục Phương cười đắc ý, có điều nhịn không được mà thay em mình nói một
câu: “Mạn Mạn, tuy thằng nhóc nhà mình có hơi “Quái già” nhưng không thể không thừa
nhận nó rất xuất sắc, sao cậu lại trốn như rắn rết vậy? Nên biết, bên ngoài có rất nhiều cô
gái yêu nó muốn chết đó!” Ai~ya, đáng tiếc là “Quái già” chỉ chung tình với mình Mạn Mạn,
những cô gái khác chỉ có thể tan nát cõi lòng.
Lần này lại đến lượt Tôn Mạn Mạn ném ra ánh mắt xem thường, nhưng vẫn chưa nói ra
nguyên nhân.
-“Hay là cậu sợ bị mình cười là trâu già gặm cỏ non?” Tự phỏng đoán nguyên nhân, Giang
Dục Phương cười rất hớn hở.
-“Ai là trâu già chứ?” căm hận mà kháng nghị, Tôn mạn Mạn cắt một miếng bánh ga tô,
hung hăng nhét vào miệng cô: “Ăn đồ ăn của cậu đi, bớt ở đó mà nói có nói không.”
Aiya, chỉ cần nhắc đến “Quái già” nhà mình thì bạn thân lại có phản ứng như vậy. Hai
người một trốn một tìm, cô bị kẹt ở giữa rất khó xử.
Trong lòng nghĩ thầm, nhớ đến chuyện Mạn Mạn uy hiếp không cho cô tiết lộ hành tung của
cậu ấy, mà “Quái già” trong nhà thì hễ thấy mặt cô là lại hỏi vòng vèo tung tích của Mạn
Mạn, Giang Dục Phương thật sự cảm thấy ai oán.
Haiz… thế nào gọi là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người[1], cô ở giữa
hai năm xem như rất rõ ràng.
-“Mặt của cậu là ý gì đó?” Liếc vẻ mặt ai oán của cô, Tôn Mạn Mạn lại ném cho ánh mắt coi
thường.
-“Mặt của Trư bát giới!”
Hiểu ý của cô, Tôn Mạn Mạn cười phì một tiếng rồi quyết định đổi đề tài: “Đúng rồi, cậu
chuẩn bị bắt đầu tìm việc chưa?”
-“Hả…” Gãi mái tóc ngắn, Giang Dục Phương xấu hổ mà cười gượng: “Mình còn muốn chơi
một trận.”
Công việc trước kia làm một hơi mấy năm liền, bây giờ thôi việc rồi thì cô muốn nghỉ ngơi
thêm một thời gian, đợi khi nào thấy chán những ngày tháng ăn dầm nằm dề rồi mới đi tìm
việc.
-“Thế sao…” Vẻ mặt có chút tiếc nuối.
-“Sao thế?” Cảm thấy kì lạ, Giang Dục Phương khó hiểu mà hỏi.
-“Không có gì!” Lắc đầu, Tôn Mạn Mạn cười đáp: “Chẳng qua là gần đây mình nghe được một
chút tin tức trên thương trường, nói là “tập đoàn đầu tư Tiệp Khải” rất có tiếng tăm trong
mấy năm gần đây đang có ý tuyển dụng một nữ trợ lí. Rất nhiều ông chủ của các công ty vội
vàng tiến cử con gái nhà mình vào, hy vọng có thể gần được phúc lộc, đoạt được trái tim của
người thành lập Tiệp Khải – nghe đồn là kẻ có bản lĩnh sửa dở thành hay. Đến lúc đó sẽ có
được một cậu con rể tài hoa, có thể cống hiến cho công ty của mình, nhất cử lưỡng tiện.
-“À!” lại gãi gãi đầu, Giang Dục Phương chẳng hiểu ra làm sao cả. “Thế thì có liên quan gì tới
mình?” Ông bố nhà nàng cũng không phải ông chủ gì lớn.
Nhịn không được lại ném cho một ánh mắt “khinh bỉ”, ngón tay ngọc cũng chỉa mạnh vào cái
đầu toàn là sương mù kia: “Sao lại không liên quan? Mình cảm thấy cậu rất thích hợp, có thể
đi ứng cử xem sao.”
Haiz, cô bạn này xui thì có xui, nhưng xử lí công việc thì lại rất cẩn thận, rất thích hợp với
công việc là trợ lí hay thư kí.
Trên thực tế, công việc trước kia của cô cũng là thư ký, vốn ở công ty làm việc rất tốt, đáng
tiếc vì ngài chủ tịch muốn về hưu, “thế hệ thứ hai”[2] mới về nước không bao lâu đến tiếp
quản, không quen nhìn xung quanh cô luôn xảy ra những chuyện xui xẻo mà bắt đầu kiếm
chuyện khắp nơi, khiến cô nản lòng mà từ chức.
Có điều cô dám vỗ ngực bảo đảm, để cho một người rất kiên nhẫn, một người làm việc bằng
hai như bạn thân của cô từ chức, cái tên “thế hệ thứ hai” kia nhật định sẽ hối hận.
-“Woa…” Tự dưng bị công kích, Giang Dục Phương kêu thảm một tiếng, tức giận ôm lấy đầu
kháng nghị: “Tôn Mạn Mạn, cậu có thể quá đáng thêm một chút nữa!”
Hừ, rất đau đó!
-“Muốn quá đáng chút nữa sao, được!” Cười quyến rũ, nếu người ta đã yêu cầu, Tôn Mạn
Mạn nào có khách khí, một bàn tay khác lại vỗ tới.
-“Hu hu… cậu lại đánh nữa à? Mình phải gọi cho “Quái già” nhà mình…” Giận đến nỗi cô oán
hận mà uy hiếp.
-“Cậu dám, mình đánh chết cậu trước!” Đôi mắt đẹp nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, hung hăng
mà muốn tặng thêm vài cái nữa.
-“Tôn Mạn Mạn, phần tử bạo lực này, mình liều mạng với cậu!” Không chịu yếu thế, cô cũng -
ra tay phản kích.
-“Đánh không tới, tay của cậu ngắn…” Cười chế giễu.
-“Hừ! Đừng tưởng là tay của cậu dài hơn mà đắc ý, xem lợi hại của mình đây…” Tích cực
phản công.
-“Ha ha ha… đến đây…”
Thoáng chốc, liền thấy trong một góc của quán cà phê có hai người bạn tốt đang hi hi ha ha
mà đùa giỡn thành một đống. Về chuyện ứng cử chức nữ trợ lí vừa rồi nhắc đến sớm đã bị
[1] Bản thân Trư Bát Giới là người, thế nhưng lại mang một cái mặt lợn, khi soi gương hắn chỉ nhìn thấy mặt hắn như thế, thấy thế nào cũng không giống người. Cho nên mới có câu nói đó.
Nghĩa bóng: Khi người ta dàn xếp hòa giải mâu thuẫn cho hai bên nhưng phương thức không thỏa đáng, trước sau đều không được lòng ai hết.
[2] Thế hệ thứ hai: chỉ đời tiếp theo, ý nói là thằng con trai
Xem chữ ký của tiểu nhi yến 206
tiểu nhi yến 206
B-Class Student
Tổng số bài gửi : 599 $$$ : 746 Date of Birth : 06/12/1997
Tiêu đề: Re: Cặp đôi xui xẻo Sat Mar 17, 2012 5:15 pm
mn cho mk comm nha~ Để mk còn thu xếp thời gian pót lên cho mn vì sắp tới mk có lẽ hơi bận nên onl hok thường xuyên
Xem chữ ký của tiểu nhi yến 206
ruyushin1810
Tổng số bài gửi : 813 $$$ : 1260 Date of Birth : 18/10/1997
Tiêu đề: Re: Cặp đôi xui xẻo Sat Mar 17, 2012 8:17 pm
tem cất kĩ
để mÌnh đọc sau
Xem chữ ký của ruyushin1810
tiểu nhi yến 206
B-Class Student
Tổng số bài gửi : 599 $$$ : 746 Date of Birth : 06/12/1997
Tiêu đề: Re: Cặp đôi xui xẻo Sat Mar 17, 2012 10:16 pm
Ah~ Ruyu cơ hội nha.....
Xem chữ ký của tiểu nhi yến 206
ruyushin1810
Tổng số bài gửi : 813 $$$ : 1260 Date of Birth : 18/10/1997
Tiêu đề: Re: Cặp đôi xui xẻo Sun Mar 18, 2012 4:20 pm
tại mình chưa có thời gian đọc
Xem chữ ký của ruyushin1810
tiểu nhi yến 206
B-Class Student
Tổng số bài gửi : 599 $$$ : 746 Date of Birth : 06/12/1997
Tiêu đề: Re: Cặp đôi xui xẻo Sun Mar 18, 2012 10:39 pm
ha ha....mk pót lên nhưng cũng chưa kịp đọc ~^^~
Xem chữ ký của tiểu nhi yến 206
tiểu nhi yến 206
B-Class Student
Tổng số bài gửi : 599 $$$ : 746 Date of Birth : 06/12/1997
Hai tuần nay, chỉ cần đến giờ ăn là năm tên đàn ông độc thân đang ở Đài Bắc phấn đấu, đã
ăn ngấy đồ ăn bên ngoài sẽ không ai vắng mặt, luôn ngóc cái mặt cảm động đến sắp khóc
lên, vây quanh cái bàn đầy những món ăn bình thường kia mà ăn như hổ đói. Mỗi lần đến lúc
này, Giang Dục Phương chính là nữ thần trong lòng bọn họ!
-“Có thể sửa dở thành hay, kiếm một đống tiền không là gì cả, cống hiến to lớn nhất của lão
đại chính là lừa được Giang Dục Phương biết nấu ăn ngon vào trong công ty chúng ta.” Vừa
ăn cơm, Lâm Viên Quân vừa gật gù đắc ý mà ca tụng.
-“Không sai! Cũng không biết cậu ta kiếm ở đâu ra?” Khuôn mặt hồ li của Khâu Thiệu Thần
nở nụ cười, ánh mắt nghi ngờ bay về phía hai người, đến nay vẫn không biết hai người bọn
họ làm sao quen biết nhau.
-“Ê, cái gì mà lừa tới? Đừng nói khó nghe như vậy, mình cũng không phải tập đoàn lừa đảo!”
Bi phẫn, cho dù trong miệng ngốn đầy thức ăn thì Trình Khải vẫn còn dư sức mạnh mẽ phản
bác, coi như là một ngón nghề.
-“Rõ ràng là kẻ lừa đảo mà còn chối…” Giang Dục Phương cảm thấy mình đúng là bị gạt tới,
vừa ăn vừa nhỏ giọng lầm bầm. Nhưng nhìn một đám đàn ông thích thức ăn mà mình nấu
như vậy thì cũng có cảm giác rất thành tựu, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
-“Á à…” Nghe thấy “người bị hại” lên tiếng, Từ Thiếu nguyên nhất thời không ngừng kêu lên,
phát huy tinh thần bà tám mà thăm dò: “Nào nào nào, Tiểu Dục Phương đáng thương của
chúng ta, rốt cuộc thì lão đại làm sao mà lừa được em, nói nghe một chút xem, để các anh
thay em lấy lại công bằng, thay trời trừng phạt cậu ta.” Quả nhiên là một kẻ mê hoạt hình
đúng nghĩa, ba câu nói không thoát khỏi lời kịch của phim hoạt hình.
Nghe thế, vừa nghĩ đến nếu muốn tố cáo quá trình bị lừa gạt thì phải khai ra tình huống mà
hai người quen biết, Giang Dục Phương cảm thấy thật sự rất mất mặt, hoàn toàn rất ngượng
ngùng, lập tức không khỏi đỏ mặt lên, đánh chết cũng không chịu khai.
Á à, đỏ mặt rồi!
Mấy tên đàn ông vừa thấy vậy, lập tức ánh mắt nghi ngờ không hẹn mà cùng quét về phía
người còn lại, cười hết sức mờ ám.
Ha hả… Chẳng lẽ hai người này có “gian tình” không thể cho ai biết, nếu không thì sao lại tự
nhiên đỏ mặt?
-“Làm, làm gì?” Bị ánh mắt nghi ngờ của mọi người chĩa vào, Trình Khải lập tức nổi lên sự đề
phòng, vẻ mặt cảnh giới mà trừng lại, không hiểu bọn họ đang cười cái gì?
-“Lão đại, cậu thành thật khai ra mau, cậu đã dùng thủ đoạn hạ lưu gì để lừa được Tiểu Dục
Phương của chúng ta?” Trăm miệng một lời mà tra hỏi.
-“Cái gì mà thủ đoạn hạ lưu? Mình là loại người này sao chứ? Đừng vấy bẩn nhân cách của
mình!” Phản đối.
-“Vậy cậu nói xem, cậu làm sao quen được Tiểu Dục Phương, lừa cô ấy đến công ty chúng
ta?” Trăm miệng một lời hỏi tiếp.
-“Ặc…” Bị hỏi đến nghẹn lại, Trình Khải xấu hổ mà đỏ mặt, trong lòng lại có cùng ý nghĩ với
Giang Dục Phương, cũng đánh chết chứ không chịu nói quá trình quen biết rất mất mặt là
mình không những không thể làm anh hùng cứu mỹ nhân mà còn vô dụng tới mức bị chó
rượt chung với cô.
Á à, cậu ta cũng đỏ mặt rồi!
Giống như là đoạt được của báu, mọi người lập tức cười rất quái dị. Anh một câu, tôi một câu
mà trêu chọc, định kích ra “gian tình” giữa hai người, thế nhưng hai người này lại cùng noi
theo tình thần của con trai, đóng chặt miệng, chết cũng không chịu để lộ nửa chữ.
Mọi người cười đùa một hồi lâu, bỗng dưng chàng trai mạnh mẽ Vương Nghị Đình sâu kín mà
lên tiếng…
-“Sáng nay, giá cổ phiếu của Đức Quang đã đạt được mốc mới rồi.”
-“Đúng vậy, mình đã thừa dịp giá cao nhất mà bán ra hết, lại kiếm thêm một khoản lớn rồi!”
Gắp một miếng cá măng sữa lớn nhét vào miệng, Trình Khải vừa ăn vừa nói rất vui vẻ.
Lúc trước, bọn họ đoán là cổ phiếu của công ty bảo vệ môi trường sẽ trở mình tăng mạnh
nên mua vào một lượng lớn cổ phiếu của Đức Quang – công ty chuyên sản xuất pin năng
lượng mặt trời. Quả nhiên không tới nửa năm, cổ phiếu của Đức Quang từ 10 tệ tăng mạnh
lên đến hơn 80 tệ. Cứ mua đi bán lại như vậy, ít nhất tập đoàn đầu tư của họ cũng kiếm được
trên 50 triệu, đương nhiên là vui rồi!
Nhưng hắn còn chưa rõ tình hình cho lắm!
Bốn tên còn lại thì cực kỳ đồng cảm mà lắc đầu nhìn nhau, cuối cùng do Lâm Viên Quân
mang theo một nụ cười yếu ớt rất “mặt người dạ thú” mà lờ đờ nhắc nhở…
-“Hai ngày này, tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút…”
-“Khụ khụ khụ…” Lời nhắc nhở hắn cẩn thận một chút còn chưa nói xong thì đã thấy Trình
Khải bị thứ gì đó làm cho sặc sụa, sau đó là một trận ho kinh thiên động địa vang lên, khuôn
mặt anh tuấn lập tức sưng phồng lên, đỏ mặt tới tía tai, cả người nhảy dựng lên mà vọt vào
bếp.
-“Sao thế? Sao thế?” Sợ tới mức nhảy dựng lên, Giang Dục Phương thất thanh lêu lên sợ hãi,
cũng đi vào trong bếp, chỉ thấy hắn khom người dựa vào bồn rửa chén.
-“Khụ khụ khụ…” Tiếng khạc dữ dội, cố gắng nhổ sạch ra còn không ngừng vang lên.
-“Này! Rốt cuộc anh bị sao vậy? Đừng hù em nha!” Tưởng rằng thức ăn mình nấu có vấn đề,
Giang Dục Phương lo lắng mà vỗ vỗ lưng hắn, bị dọa đến thất sắc.
-“Khụ khụ… anh… anh bị hóc xương cá…” Khạc đến nỗi cả đôi mắt cũng muốn ứa máu nhưng
vẫn không có cách nào nhổ cái xương quái ác kia ra, cổ họng của Trình Khải vừa đau vừa
nhức, khó chịu đến nỗi tuyến lệ cũng tự động tiết ra nước mắt, làm cho hai mắt ngấn lệ, khó
khăn mà nói.
Cư nhiên là… bị xương cá măng sữa làm hóc! Hại cô còn tưởng rằng mình đã làm ra chất độc
kì lạ vô hình, có thể giết người gì chứ…
-“Cá măng sữa có rất nhiều xương, khi ăn anh không thể cẩn thận chút sao?” Miệng run rẩy,
cô thật sự không có lời nào.
-“Đã biết là nhiều xương, sao em còn mua nó về nấu? Em không nấu thì anh sẽ không ăn,
anh không ăn thì tự nhiên sẽ không bị hóc!” Bi thương oán hận mà kháng nghị, hắn lại khó
khịu mà khạc tiếp.
Gì chứ… cư nhiên còn trách cô!
Không biết nên tức giận hay nên cười, Giang Dục Phương liếc xéo hắn rồi lầm bầm: “Làm sao
em biết anh sẽ ăn như một con quỷ đói, ngay cả xương cũng không lừa ra mà nuốt luôn
chứ…”
Lời đối thoại này của hai người làm làm cho bốn tên đàn ông đi theo sau, chen nhau đứng
ngoài cửa bếp nhịn không được mà cười phốc lên thật to, nhưng trong tràng cười ấy, tiếng
chửa rủa khàn khàn của Trình Khải vang lên…
-“Trời ạ, cư nhiên khạc ra máu rồi!” Thấy trong nước bọt nhổ trong bồn rửa chén có ít máu
đỏ, hắn há hốc mồm ra.
Ngay cả ăn bữa cơm cũng có thể “kiến huyết phong hầu”[1], có xui đến mức độ này sao?
Nghe vậy, Giang Dục Phương vội vã thò đầu nhìn vào bồn rửa chén, quả nhiên nhìn thấy máu
đỏ tươi, lại thấy hắn vẫn không ngừng nhổ ra nước bọt có chứa máu thì lập tức trở nên khẩn
trương.
-“Nhất định là cổ họng bị xương đâm rách rồi, bây giờ xương cá còn chặn ở đó sao?” Cô lật
đật truy hỏi, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Thử nuốt một cái, chỉ cảm thấy có cảm giác đau nhói khó chịu cùng vướng víu, có lẽ là chiếc
xương kia còn “đứng sừng sững” trong cổ họng, Trình Khải ai oán gất đầu: “Còn!”
-“Vậy mau đến bác sĩ, để bác sĩ gắp ra cho anh!” Thấy hắn vẫn còn “ói ra máu”, Giang Dục
Phương khẩn trương thúc giục.
Mẹ ơi! Đâm đến nỗi cổ họng chảy máu, không biết cái xương kia lớn thế nào, nghĩ đến đó liền
cảm thấy thật đáng sợ!
-“Từ từ đã, anh thử khạc nữa xem có khạc ra được không…” Không thể đến khám bác sĩ dễ
dàng thế được, hắn không bỏ qua mà lại ghé vào bồn rửa chén khạc mạnh.
Rõ ràng là có thể để cho bác sĩ xử lí, rốt cuộc anh ta đang chần chừ cái gì?
Thấy hắn không ngừng khạc ra nước bọt có máu, da đầu Giang Dục Phương trở nên tê dại,
đang muốn mở miệng nói gì đó thì một cuộc đối thoại vô lương tâm vang lên từ trong miệng
mấy tên đàn ông đang chen nhau tại cửa bếp…
-“Thấy máu rồi!” Sợ hãi than lên.
-“Đúng vậy!” Gật đầu dồng ý. “Mười lần như chục, thật là linh quá mà, đúng là kì lạ!”
-“Khạc ra chút máu, cũng coi như là tai nạn thấy máu rồi!” Chỉ cần tai nạn thấy máu này
không quá máu me là được.
-“Tai nạn thấy máu này mà đổi về hơn 50 triệu, coi như lời rồi…”
-“Này, các cậu có chút lòng đồng cảm nào không vậy?” Nghe thấy lời nói mát, Trình Khải
quay đầu liếc họ, vẻ mặt vô cùng đau đớn mà tố khổ: “Lời này mà các cậu cũng có thể nói ra
được, còn có lương tâm không chứ?”
Ô hô… thói đời là thế, lòng người không lương thiện, những người này không lại an ủi thì thôi
đi, còn ở đó mà nói năng châm chọc, thật là vô lương tâm!
-“Aiya, anh còn lo xem bọn họ nói gì nữa, mau đi bác sĩ thì quan trọng hơn!” Bên cạnh, Giang
Dục Phương không biết hắn là trong cái xui có tài lộc, trong tài lộc có cái xui, chỉ cần mỗi lần
công ty có tiền vào là nhất định xảy ra xui xẻo “thấy máu” rất thần kì, thấy hắn khạc ra máu
mà còn ở đó lãng phí thời gian để nói những lời vô nghĩa thì lập tức dùng vẻ mặt của Moses
băng qua Hồng Hải[2] mà đẩy bốn tên đang chen chúc vào nhau kia ra rồi nhanh chóng đẩy
hắn ra khỏi bếp.
-“Này này này, em muốn đẩy anh đi đâu…” Bị đẩy đi, hắn quay đầu gấp gáp hỏi cô gái đang
ra sức đẩy mình ở phía sau.
-“Đi khám bác sĩ tai – mũi – họng!” Đẩy đẩy đẩy, ra sức đẩy.
“-Anh không muốn đến bác sĩ, để tự anh thử khạc xem có ra không…”
-“Khạc cái con khỉ! Cổ họng bị đâm chảy máu rồi mà còn ráng chống đỡ cái gì? Để bác sĩ xử
lí, gắp cái xương ra không phải nhanh hơn sao? Đi thôi, đi thôi…” Vừa bực mình vừa buồn
cười, sợ hắn không chịu ngoan ngoãn đi khám bác sĩ, Giang Dục Phương dứt khoát đích thân
đưa hắn đi khám.
-“Anh không muốn…”
-“Đừng ồn ào, đi!”
Thoáng chốc, đã thấy một chàng trai cao lớn bị một cô gái nhỏ nhắn “áp giải” đi, giọng của
hai người càng ngày càng xa, trong nháy mắt đã ra khỏi công ty, để lại bốn tên đàn ông vô
lương tâm đang hào hứng mà nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở một nụ cười kỳ quái…
-“Một người vì đi mua cá mà bị phun ướt cả người, một người thì ăn cá bị hóc xương, thế là
sao? Hai người hãm hại lẫn nhau sao?” Khâu Thiệu Thần không nhịn được mà cười phì ra, chỉ
cảm thấy mọi việc thật kỳ diệu.
-“Nói bọn họ hãm hại lẫn nhau, chi bằng nói bọn họ là một mình ta xui xẻo không bằng hai ta
cùng xui xẻo.” Nở nụ cười tà ác, Lâm Viên quân lại có cái nhìn độc đáo khác.
-“Mặc kệ bọn họ là hãm hại lẫn nhau hay là cùng nhau xui xẻo, tóm lại, mình chỉ có một cảm
tưởng…” Từ từ mở miệng, vẻ mặt Vương Nghị Đình như cười như không.
-“Cảm tưởng gì?” Từ Thiếu Nguyên tò mò hỏi.
-“Hiếm khi có người có vận xui như lão đại, các cậu thấy nếu hai người tụm lại một chỗ, có
thể có khả năng âm với âm ra dương không?”
Lời vừa nói ra, ba tên còn lại đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại tuôn ra một tràng cười vui ngất
trời…
Ha ha ha… Âm với âm ra dương, khá lắm bọn họ sẽ chờ xem!
-“Má ơi, cái xương kia dài chừng này nè…” Ra khỏi phòng khám tai – mũi – họng, Trình Khải
dùng tay miêu tả cái xương dài bao lớn, rất hứng thú mà hình dung cho cô gái vừa áp giải
hắn đến khám nghe.
-“… Ngay cả bác sĩ cũng hoảng hốt, hỏi anh làm cách nào mà nuốt nó vào được, làm anh
không nhịn được mà cũng thấy phục mình…” (pó tay với anh!)
Ngay cả cái xương dài như thế mà còn có thể sơ ý nuốt vào được, còn phải tới bác sĩ, chuyện
này thật ra rất mất mặt, rốt cuộc…
-“Có gì mà phải phục chứ?” Trong giọng nói hết sức phấn khởi kia, rốt cuộc Giang Dục
Phương cũng trợn mắt nói ra lời muốn nói ở trong lòng nhất.
-“Đương nhiên phải phục rồi!” Ưỡn ngực ra, mặt hắn rất kiêu ngạo. “Cái xương dài như vậy -
mắc trong cổ họng nhưng lại chỉ đâm rách một vết rất nhỏ, phun chút thuốc là được, ngay cả
bác sĩ cũng tấm tắc lấy làm lạ!”
A ha, hắn xui thì có xui, nhưng trong cái xui còn có chút may mắn! (hết biết)
-“Ăn cá măng sữa mà thành thế này, anh còn có mặt mũi để khoe sao?” Không nhịn được mà
lườm hắn một cái. Tuy nói hiện nay cô đang làm việc dưới quyền của hắn, nhưng vì quá trình
quen biết không hai người “không tầm thường”, hơn nữa bình thường hắn cũng không ra vẻ
ông chủ, vì vậy Giang Dục Phương nói chuyện với hắn thường không biết lớn nhỏ.
-“Đã đủ xui rồi, đương nhiên phải dùng sự tự khen mình để bù đắp chút chứ, nếu không làm
sao lấy lại sự tự tin?” Hắn nhếch miệng cười sáng lạn, vô cùng hợp tình hợp lý.
-“Thì ra sự tự tin của anh có được là nhờ thế?” Liếc xéo cười chế giễu.
-“Ê, ánh mắt châm chọc của em là có ý gì đó? Nói rõ ra cho anh!” Phản đối mà tra hỏi.
-“Thì chính anh cũng nói là ánh mắt châm chọc rồi đó, sao còn bắt em nói lại lần nữa? Người
ngu ngốc thì không có gì đáng xấu hổ, nhưng không biết cách che giấu thì rất đáng xấu hổ.”
Cô không sợ chết mà giễu cợt.
-“Dám cười anh ngu ngốc? Giang Dục Phương, em chết chắc rồi…” Hắn giả vờ mang một bộ
mặt hung ác mà đuổi giết người.
-“Ha ha ha…” Không nói lời nào, Giang Dục Phương kiêu ngạo mà cười lớn rồi chạy trối chết.
Thoáng chốc đã thấy hai người lại chạy như điên trên đường, chỉ là lần này thiếu một con chó
điên cuồng đuổi theo ở phía sau và có thêm tiếng cười đùa sung sướng vui vẻ.
-“Giang Dục Phương, em đứng lại cho anh, đừng chạy…”
-“Anh bảo đứng lại thì đứng lại sao? Em cũng không phải con ngốc…”
Trong tiếng cãi vã ầm ĩ, hai người một trước một sau mà trốn chạy, chạy mãi chạy mãi…
Đúng lúc khoảng đất trống phía trước có mấy học sinh đang chơi bóng chày, chỉ thấy cây gậy
của người tấn công vung lên, một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, trái bóng chày đã bay vào
không trung với một đường cong hoàn mỹ…
Bay bay…
-“Á… Dục Phương, mau tránh đi!” Hai mắt trợn to, hắn hoảng hốt thét lên cảnh báo.
-“Cái gì?” Không chú ý đến trái bóng đang vui vẻ bay lượn trong không trung, Giang Dục
Phương không hiểu hắn đang hét cái gì, vô thức mà quay đầu hỏi, nhưng trong khoảnh khắc
này…
Bịch!
Bị một trận công kích nặng nề thình lình ập đến, sau đó là một cơn đau kịch liệt từ sau đầu
kéo tới, cô chỉ cảm thấy trước mắt lập tức bị một mảng đen thùi bao phủ, đau đến nỗi cứ ôm
đầu ngồi bịch trên mặt đất.
Aiz… kẻ xui xẻo đáng thương vẫn không thể trốn thoát. Hễ là đi qua sân bóng thì nhất định bị
trái bóng nện trúng mục tiêu là sau đầu.
-“Em không sao chứ?” Vội vàng chạy đến, Trình Khải vội vã ngồi xuống kiểm tra tình trạng
của cô, vẻ mặt lo lắng mà hỏi: “Ý thức còn tỉnh táo không? Cảm thấy thế nào…”
Gì chứ! Thế nhưng trúng ngay vào đầu. Bảo cầu thủ cố ý nhắm ngay vào người mà ném cũng
không chuẩn đến thế, vận xui của cô gái này cũng có thể so được với hắn rồi.
-“Đau… đau quá…” Ôm lấy đầu, cô đau đến nỗi nước mắt ròng ròng, đầu óc choáng váng
không thể nghĩ được gì, lớp màn đen trước mắt vẫn chưa thể tan ra.
-“Để anh xem xem!” Gỡ bàn tay đang ôm đầu ra, tay hắn khẩn trương mà sờ vào sau đầu cô
xem xét thương thế. Lúc này mới phát hiện đã sưng một cục thật to, Trình Khải thương cảm
tuyên bố: “Chúc mừng xem đã trúng thưởng một cái bánh bao!”
Hu hu… cô đau đến nỗi không muốn sống nữa, thế mà tên đàn ông này còn nói mát để trêu
chọc cô, thật quá đáng!
Tràn đầy bi phẫn, lại đau đến mức không thể cãi nhau với hắn, Giang Dục Phương chỉ có thể
ngồi phịch dưới đất cả buổi trời không hề động đậy.
Hả! Thế nhưng lại không phản bác, không giống cô chút nào, xem ra thật sự rất nghiêm
trọng!
Không thấy sự cãi lại như trong dự định, Trình Khải nâng mặt của cô lên, rất chuyên nghiệp
mà cấp tốc mà giơ ngón tay ra. “Nói cho anh biết, đây là bao nhiêu?”
-“Năm!” Hai mắt ngấn lệ, ngay cả nhìn cô cũng không thèm, nói đại một con số.
-“Cái gì! Rõ ràng đây là ba mà em lại nói là năm, chắc chắn là não bị chấn động rồi!” Lúc này
cảm thấy lớn chuyện rồi, hắn cực kỳ khẩn trương mà đỡ cô dậy, vô cùng lo lắng mà nói: “Đi,
anh dẫn em đến bệnh kiểm tra!”
-“Không cần đâu, em…”
-“Xin. xin lỗi!” Bỗng nhiên mấy tên hung thủ gây nên “thảm kịch” này vội vàng chạy tới, trên
khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ hoảng hốt. “Cho hỏi có bị thương không ạ? Chúng em đang
chơi bóng chày, không ngờ bóng lại bay qua bên này, thật sự không phải cố ý đâu…”
-“Bạn học à, sau này đừng chơi bóng bên đường nữa, rất nguy hiểm đó, biết không?” Vừa
thấy hung thủ, Trình Khải quay đầu dạy dỗ.
-“Chúng em chơi trên khoảng đất trống mà, ai biết bóng sẽ bay sang bên này…” Một cậu học
sinh mập mập rất vô tội mà nhỏ giọng thanh minh.
-“Chỗ ấy gần đường cái, chơi bóng ở đó cũng rất nguy hiểm, lỡ không cẩn thận đánh bóng
xuống đường, tạo thành tai nạn giao thông chết người, các em có đền được không?” Hung dữ
liếc ngang một cái, lập tức làm cho cậu học sinh mập sợ đến mức im re.
-“Thôi được rồi!” Bởi vì vận xui thường xuyên nên cô đã rất quen với những tai họa bất ngờ
này rồi, mặc dù Giang Dục Phương đau đến mức mắt ngấn lệ nhưng cũng chỉ có thể tự nhận
xui.
-“Sau này các em chơi cẩn thận một chút, đừng để đánh trúng người khác nữa!” Hu hu… Có
cô là quỷ xui xẻo là đủ rồi!
-“Thật sự rất xin lỗi chị!” Mấy hung thủ chột dạ mà lại xin lỗi một lần nữa, cũng không dám
tiếp tục đánh bóng nữa, kinh hoàng bạt vía mà lập tức giải tán, trong nháy mắt liền không
thấy bóng người.
-“Chạy trốn nhanh thật!” Cười mắng một tiếng, sự chú ý của Trình Khải lại dời lên người cô
gái còn đang choáng váng bên cạnh, vội vã cuống cuồng kéo lấy cơ thể đang loạng choạng
của cô, chân mày nhíu chặt vì lo lắng: “Ngay cả đứng em cũng đứng không vững, nhất định
phải đến bệnh viện kiểm tra xem!”
-“Không cần mà…” Yếu ớt phản đối.
-“Nhất định cần!” Không để cho cô phản đối, Trình Khải vô cùng kiên trì. “Có người bị đụng
trúng đầu, lúc đầu tưởng là không sao, kết quả là về nhà ngủ luôn rồi không tỉnh lại, em
muốn vậy sao?”
-“Hứ, em mới chỉ bị bóng đập trúng một chút, anh có cần rủa em như thế không?” Trợn mắt
nhìn hắn, Giang Dục Phương vô cùng đau đớn mà tố khổ.
Đáng ghét! Cô cũng đã đủ xui rồi, không cần phải nguyền rủa thêm nữa!
Nghe vậy, Trình Khải cười ha ha, thấy cuối cùng cô cũng có thể lấy lại tinh thần mà cãi nhau
với hắn, lúc này mới an tâm, nhưng điều gì nên kiên trì thì vẫn kiên trì.
-“Lúc nãy là em áp giải anh đến bác sĩ tai – mũi – họng, lần này đến lượt anh áp giải em đến
bệnh viện kiểm tra, đây gọi là có qua có lại, em phải chấp nhận thôi!”
Dùng giọng điệu báo thù mà cười lạnh, sau đó gọi taxi, áp giải cô gái xui xẻo đang phản đối
ầm trời kia lên xe, nhanh chóng đi về phía bệnh viện.
-“Ha ha ha…”
Ba tiếng đồng hồ sau, khi nghe đôi nam nữ kia kể xong quá trình xảy ra trong cả buổi chiều
nay thì mọi người trong phòng làm việc của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải lập tức rất không có
lòng đồng cảm mà cười lên điên cuồng khiến cho hai con người xui xẻo kia thiếu chút nữa là
cam chịu mà cùng nhau rúc vào góc tường.
-“Mình đang lấy làm lạ là sao các cậu đi khám tai – mũi – họng mà lâu đến thế, thì ra còn
tiện đường đi làm kiểm tra não!” Cười đến chảy nước mắt, Khâu Thiệu Thần mất đi vẻ nhã
nhặn thường ngày mà vỗ mạnh xuống mặt bàn, hoàn toàn chịu thua hai con người xui đến
cảnh giới thần kì này.
-“Dục Phương đưa lão đại đến khoa tai – mũi – họng khám, sau đó lão đại lại đưa Dục
Phương đi bệnh viện kiểm tra não, đây gọi là gì? Có qua có lại sao?” Đôi môi nở nụ cười chế
nhạo, Lâm Viên Quân cũng không thể không bội phục hai người này.
-“Thì ra… âm với âm không thể ra dương, công thức toán học gạt mình rồi!” Vương Nghị
Đình xót xa mà thở dài, lòng tràn đầy thất vọng.
-“Đúng là xui đến nỗi khiến người ta không còn lời nào để tả!” Từ Thiếu Nguyên lắc đầu than.
-“Đúng vậy! Đúng vậy! Em rất là xui xẻo!” Bị cười đến quê quá hóa điên, Giang Dục Phương
ngậm đau thương mà tức giận rống lên: “Em cũng không muốn xui đến thế, nhưng từ nhỏ
đến lớn cứ như là bị thần xui xẻo nhập vào vậy, em có cách nào sao chứ?”
Ô hô… Người thường không cách nào hiểu được nỗi đau này của cô!
Thấy cô đã có xu hướng cam chịu, Trình Khải vội vàng an ủi: “Ít nhất là kiểm tra được đầu
của em chỉ bị sưng một cục mà thôi, không có gì đáng ngại nữa, cũng không tính là xui quá!”
-“Anh không hiểu đâu!” Hết sức bi phẫn, Giang Dục Phương hét ra nỗi đau trong lòng.
-“Anh không phải là em, anh sẽ không hiểu được tâm trạng bi ai của em khi đi trên đường
mà tự nhiên cứ bị xe đâm vào, bóng thì cứ đánh vào em như cái đích đâu!”
-“Anh hiểu! Anh rất hiểu!” Mặt mang theo nỗi đau đồng cảm, Trình Khải vô cùng cảm nhận
được tâm trạng của cô.
-“Làm sao mà anh hiểu…” Không tin.
-“Cậu ấy thật sự hiểu!” Biết bây giờ cô rất oán hận, Khâu Thiệu Thần chỉ đành phải cố nén
cười, bán đứng người nào đó là “tín đồ xui xẻo” để an ủi cô. “Lão đại cũng là người xui xẻo,
mỗi lần kiếm được tiền là nhất định có “tai nạn thấy máu”. “Sự kện xương cá” hôm nay em
cũng tận mắt thấy rồi đó, nếu muốn nói đến chuyện xui xẻo của cậu ấy, nói ba ngày ba đêm
cũng không hết.”
-“Không sai! Nếu như có đại biểu xui xẻo, lão đại tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng!” Nín cười,
Lâm Viên Quân liên tiếp gật đầu phụ họa.
-“Hả?” Kinh ngạc một tiếng, Giang Dục Phương không dám tin sẽ có người xui như mình, chỉ
có thể sững sờ mà nhìn cái người nghe nói cũng rất xui kia, lại thu được ánh mắt “cùng là
người lưu lạc chân trời” rất bi ai của hắn.
-“Mặc dù anh không muốn thừa nhận mình rất xui, nhưng…” Giọng nói dừng lại một chút,
Trình Khải che mặt khóc thảm: “Bọn họ nói đều là sự thật!”
Ô hô… Hắn cũng không muốn như thế.
-“Thì ra… Anh thật sự hiểu được em!” Hiếm khi tìm được người cùng bộ tộc xui xẻo, môi cô
khẽ run rẩy, cảm động đến nỗi suýt nữa là khóc rống lên.
Ô hô… Tri âm khó tìm a!
-“Anh hiểu nỗi khổ của em, thật đó!” Vỗ nhẹ lưng cô, trong lòng Trình Khải cũng có cùng nỗi
đau.
Hết sức ăn ý mà nhìn nhau một cái, một cảm giác thương tiếc lẫn nhau không hẹn mà cùng
dâng lên, khiến cho bọn họ đột nhiên có cảm giác thân mật như “người chung đường”…
-“Cho dù là số khổ thì chúng ta cũng phải cười cho ông trời xem!” Tìm được đồng bọn khiến
cho Giang Dục Phương đột nhiên sinh ra dũng khí lớn lao, sau đó nắm tay chỉ lên trời, hăng
hái tinh thần mà tuyên chiến.
Hừ hừ, nếu ông trời muốn trêu bọn họ, vậy bọn họ càng phải sống cho tôt, khiến ông trời
cũng phải chịu!
-“Không sai! Phải cười cho ông trời xem!” Cũng nắm chặt nắm tay, Trình Khải cũng được cổ
vũ mà hét lên.
-“Cố lên! Cố lên! Cố lên…” Sĩ khí được chấn chỉnh, hai người vỗ tay với nhau, đồng thanh
khích lệ lẫn nhau.
Bên cạnh, thấy hai người xui xẻo kia đã kết thành đồng minh mà cổ vũ nhau, bốn người còn
lại không khỏi nhìn nhau một cái, nhịn không được mà lén cười trộm không ngừng.
Ha ha… Cười cho ông trời xem?
Bọn họ đang chờ hai “đồng minh xui xẻo” này làm thế nào mà cười cho ông trời xem!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------- [1] Kiến huyết phong hầu là tên gọi khác của cây “Tiễn độc mộc” – một loài cây cao lớn trong rừng rậm ở Vân Nam Trung Quốc. Nhựa của cây này rất độc, thường được dùng để tẩm vào tên, nếu người và động vật mà dính nhựa này tại vùng da bị trầy xước thì sẽ tử vong ngay, vì vậy người ra mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là kiến huyết phong hầu (thấy máu là đóng yết hầu – ý chỉ chết ngay)
Câu này vận dụng vô trường hợp của anh Trình Khải nhà mình chính là không thấy máu thì chưa chịu thôi.
[2] Moses: tiếng Việt còn gọi là Mô sê hay Môi se, là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia của người Do Thái, vì muốn thoát khỏi ách nô lệ mà ông đã dẫn dắt dân tộc mình băng qua Hồng Hải, đi vào hoang mạc tìm tự do.
Xem chữ ký của tiểu nhi yến 206
tiểu nhi yến 206
B-Class Student
Tổng số bài gửi : 599 $$$ : 746 Date of Birth : 06/12/1997
Chuyện kể rằng, kể từ sau khi Trình Khải và Giang Dục Phương xác nhận đối phương cũng là
người xui xẻo thì không biết là đồng bệnh tương liên hay là lòng có đồng cảm mà quan hệ
của hai người đã phát triển với tốc độ cực nhanh, thậm chí ngày nghỉ cũng cùng nhau ra
ngoài uống cà phê, nói chuyện phiếm.
Hôm đó, vừa khéo là ngày nghỉ, Giang Dục Phương cùng bạn thân hẹn nhau nhàn nhã thưởng
thức trà và điểm tâm trong quán cà phê, nói những chuyện linh tinh gần đây.
-“Ha ha ha… Lúc trước chỉ cảm thấy cậu rất thích hợp, có thể đi thử xem, không ngờ cậu thực
sự vào Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải làm trợ lí!” Nghe bạn thân kể quá trình khôi hài làm sao
quen được Trình Khải, làm sao vào Tiệp Khải thì Tôn mạn Mạn không nhịn được mà cười ha
hả, cảm thấy tất cả đều là do trời định.
-“Aiz… tất cả đều là nghiệt duyên!” Thở dài ai oán, Giang Dục Phương vừa ăn bánh ga tô vừa
lầm bầm oán hận: “Cái gì mà trợ lí chứ! Đó là cách xưng hô gạt người thôi, căn bản là mình
vào đó làm người hầu!”
-“Nhưng mình lại cảm thấy cậu làm người hầu cũng rất vui mà!” Không ngừng cười ầm lên,
Tôn mạn Mạn hiểu rất rõ, nếu như thật sự không thích công việc này thì cô đã sớm vỗ mông
từ chức rồi.
Nghe vậy, Giang Dục Phương cười gian xảo mấy tiếng, vẻ mặt háo sắc: “Bởi vì năm tên trong
đó đều là trai đẹp, mỗi ngày đi làm đều được ngắm cảnh đẹp, nói gì thì nói cũng phải trụ lại!”
-“Xí!” Cười phỉ nhổ, cũng không phải lần đầu tiên Tôn Mạn mạn quen biết cô nên sẽ không tin
lời nói dóc này, lập tức ném trả: “Khi cậu ở công ty trước kia làm trợ lí, cái tên đời thứ hai
tiếp quản công ty cũng là trai đẹp, sao không thấy cậu ngắm, thậm chí còn nhanh chóng từ
chức chạy lấy người?”
-“Ặc…” Bị chặn cứng họng, cuối cùng cô hậm hực thừa nhận. “Được rồi, được rồi! Mình thừa
nhận lí do mà mình làm người hầu rất vui vẻ là vì mấy tên kia đều rất dễ ở chung, mặc dù có
cười vận xui của mình nhưng cũng rất bao dung, thế này cậu đã hài lòng chưa?”
Nhưng điều quan trọng nhất là vì thế mà cô còn biết được Trình Khải cũng là một thành viên
của “hội đồng xui xẻo”, cảm giác có đồng minh hiểu được sự chua xót trong lòng thật là tốt!
À… nói đến Trình Khải, căn cứ theo sự quan sát của cô trong khoản thời gian này thì anh ta
đúng như lời bốn tên vô lương tâm kia đã nói, quả nhiên mỗi lần mua bán cổ phiếu kiếm
được một món tiền lớn thì không quá hai ngày nhất định sẽ có tai nạn thấy máu, hơn nữa đều
là những tai nạn có nguyên nhân phát sinh rất kì cục cùng buồn cười, làm người ta không thể
không than rằng.. .thế giới thật kì điệu!
-“Rất hài lòng!” Biết được cô đã có công việc mới, hơn nữa cũng làm rất vui vẻ, Tôn Mạn Mạn
cười gật đầu, rốt cuộc có chút yên tâm. “Cậu làm việc vui vẻ là tốt rồi, mình vốn sợ cậu
không tìm được việc!”
-“Này!” Liếc cho cô một ánh mắt trách cứ “mất lịch sự”, Giang Dục Phương lại lẩm bẩm: “Ít
nhất công việc trợ lí trước kia mình cũng đã làm được vài năm, cũng đã có kinh nghiệm trong
nghề, lúc trước nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài một chút, cậu liền sợ mình không tìm
được việc, không khỏi quá coi thường người khác rồi!”
-“Suy thoái kinh tế, công việc khó tìm!” Đôi mắt quyến rũ liếc xéo qua, Tôn Mạn Mạn cười vô
cùng mê người, nhưng cũng hết sức châm chọc. “Hơn nữa một cấp trên có thể chịu đựng
được sự xui xẻo của cậu thì không nhiều lắm, mình lo lắng là chuyện dương nhiên.”
-“Người đàn bà độc ác này, chuyên giẫm lên nỗi đau của người khác, thật quá đáng!” Số xui
của cô lại trở thành cái đích tấn công của bạn thân, Giang Dục Phương tràn đầy bi ai nhưng
không thể phản bác, chỉ có thể căm hận mà trút giận lên bánh ngọt.
Đạt được thắng lợi trong cuộc đấu võ mồm này, Tôn Mạn Mạn cười híp cả mắt, đang muốn
nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô không nhìn số hiển thị đã vô thức
nhận điện thoại. Nhưng mới “alô” một tiếng, khi chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc đã hơn
hai năm chưa nghe tới, muốn quên nhưng không thể quên được chui vào tai thì kinh hãi đến
nỗi kêu lên…
-“Quái già, sao cậu lại biết số của tôi?”
Quái già?!
Người có thể khiến cho hai người họ kêu lên chỉ có một, chẳng lẽ cuộc gọi này…
Nhanh chóng từ dĩa bánh ngọt ngẩng đầu lên, Giang Dục Phương nhìn trộm gương mặt xinh
đẹp đang biến sắc của bạn thân, nhịn không được mà nở nụ cười.
Tôn Mạn Mạn đang còn trong cơn kinh hãi, không lòng dạ nào mà để ý đến nụ cười trộm của
bạn mình. Không biết người bên kia nói gì mà chỉ thấy cô đỏ mặt lên, hoảng hốt lúng túng mà
bực bội hét lên một câu “tôi mặc kệ”, sau đó thì dứt khoát cúp máy, hơn nữa còn coi điện
thoại như ác thú mà vội vã ném vào trong túi xách, giống như làm thế là có thể nhắm mắt
làm ngơ, coi như không có chuyện này.
-“Nói! Có phải cậu nói cho Quái già biết tung tích của mình không?” Hoàn hồn lại, cô lớn
giọng trừng trợn với bạn thân, đôi mắt đẹp nheo lại rất nguy hiểm, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.
-“Oan uổng quá… phu nhân!” Lớn tiếng kêu oan, Giang Dục Phương làm bộ ôm ngực kêu đau
đớn: “Hai năm này mình đã chịu đựng sự tra tấn khốc nghiệt của cậu và Quái già, nói không
bán đứng cậu thì sẽ không bán đứng, sao cậu có thể nói oan cho mình?”
-“Trái lại là cậu, luôn cảnh cáo không cho mình để lộ ra chút gì, kết quả lại sớm liên lạc với
nó!” Hừ! Hai năm nay cô làm Trư Bát Giới coi như không rồi, đáng giận!
-“Mình không có!” Phiền muộn mà phủ nhận, cô bực bội oán trách. “Cũng không biết làm sao
mà tên Quái già kia biết được tung tích của mình? Phiến chết đi được!”
Rõ ràng là cậu ta luôn ở tại phía nam, làm sao lại biết nơi dừng chân của cô tại Đài Bắc?
Tên Quái già kia có “thông thiên nhãn”[1] sao chứ? Còn nữa, cậu ta đột nhiên tới Đài Bắc
làm gì? Lại còn nói cái gì mà bây giờ đang đợi dưới nhà cô ở…
Đáng ghét! Đây đúng là hành vi biến thái mà!
Thấy vẻ mặt của cô sốt ruột, Giang Dục Phương rất dè dặt mà thử dò hỏi: “Mạn Mạn, Vừa rồi
Quái già nhà mình nói gì với cậu?” Rất ít khi cô nhìn thấy bộ dáng nhấp nhỏm không yên thế
này của bạn mình.
-“Cậu ta…” Vừa muốn mở miệng nói, nhưng rồi lại sợ nếu nói bây giờ Quái già đang ở Đài
Bắc thì bạn thân lại hưng phấn mà chạy qua. Hai chị em vừa thấy mặt, Quái già cố ý nói ra
những lời không nên nói, vậy thì cô thật sự không mặt mũi nào mà gặp người khác.
Nghĩ đến đây, Tôn Mạn Mạn lại thu hồi những lời sắp ra đến miệng, ra vẻ không có gì:
-“Không, không có gì!”
-“Thật không có gì sao?” Vẻ mặt nghi ngờ, Giang Dục Phương vẫn luôn cảm thấy hai năm nay
bạn thân trốn thằng em Quái già nhà mình rất đáng nghi, giống như là có nhược điểm gì rơi
vào trong tay nó vậy.
-“Thật mà!” Thấp thỏm nôn nóng mà liếc cô bạn, nghĩ đến ai kia đang ở dưới lầu chờ mình,
Tôn mạn Mạn không khỏi đứng ngồi không yên. Càng bảo lòng mình đừng nghĩ đến nữa thì
trong đầu lại hiện ra dáng người đang ngồi một mình ở cầu thang chờ cô.
Nhịn không đến ba phút, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, vội vàng nói: “Dục Phương, đột
nhiên mình nhớ đến còn có chuyện phải làm, mình đi trước một bước đây. Bye!” Nói xong,
quơ lấy túi xách nhanh chóng chạy lấy người.
-“Hả?” Nhìn bạn thân tự nhiên bỏ lại mình mà đi trước, Giang Dục Phương há hốc mồm, sửng
sốt một lúc lâu mới không nén được mà lẩm bẩm: “Gì chứ! Làm gì có ai uống trà chiều với
người ta, mới uống được một nửa đã quăng người ta lại? Aiz…Một mình mình ăn thì thật là
buồn tẻ…”
Đang oán trách, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn số hiển thị một cái, sau
đó mắt sáng rực lên, lập tức nghe điện thoại: “Trình Khải?”
------------------------------------------------------------------------------------------------------ [1] Thông thiên nhãn: ý chỉ khả năng nhìn thấy khắp nơi, biết được mọi thứ
P/s: zì tại pót 1 chương dài wa...đến mk xem còn toét nữa là nên mk pót thành từg fan` cho mn dễ đọc
Xem chữ ký của tiểu nhi yến 206
ruyushin1810
Tổng số bài gửi : 813 $$$ : 1260 Date of Birth : 18/10/1997